Thứ 6 Tuần 4 Thường Niên

Bài đọc 1 - Trích sách Huấn Ca - Hc 47:2-11

Như mỡ được tách ra từ hy lễ kỳ an,

Vua Đa-vít cũng được chọn giữa hàng con cái Ít-ra-en.

Ông chơi giỡn với sư tử như với dê tơ,

nô đùa với gấu như với chiên nhỏ.

Thời niên thiếu, ông đã chẳng giết một tên khổng lồ

mà rửa nhục cho dân, khi vung dây phóng đá

hạ tên Go-li -át ngạo mạn đó sao?

Vì ông đã kêu cầu Đức Chúa Tối Cao,

Đấng ban cho ông sức mạnh

để loại trừ một kẻ thạo binh đao

và nâng cao uy thế của dân tộc.

Bởi thế, ông được tôn vinh vì đã giết mười ngàn tên địch;

thiên hạ ca tụng ông, trao tặng ông triều thiên vinh hiển

vì Thiên Chúa đã giáng phúc cho ông.

Ông đã đánh tan địch thù tứ phía,

tận diệt các đối thủ Phi-li-tinh;

ông đập tan sức mạnh chúng mãi mãi.

Trong hết mọi việc làm,

ông dùng lời tôn vinh chúc tụng

mà ngợi khen Đấng Thánh Tối Cao;

với trọn cả tâm tình ông hát lên những khúc thánh thi

và yêu mến Đấng tạo thành ông.

Ông cắt đặt ca viên,

để trước bàn thờ, họ hát những bài ca thánh thót.

Ông tổ chức cho các ngày lễ tăng thêm vẻ huy hoàng,

và sắp xếp cho lễ lạc được hoàn hảo,

để trong những ngày ấy Danh Thánh được ca khen

và từ sáng sớm lời chúc tụng vang lên trong đền thánh.

Đức Chúa đã xoá bỏ tội lỗi của ông

và nâng cao uy thế ông luôn mãi.

Thiên Chúa đã thiết lập với ông một giao ước:

(cho) vương quyền (ông muôn năm tồn tại)

và ban cho ông ngai vinh hiển trong Ít-ra-en.

Đáp Ca - Thánh vịnh 18 : 31, 47, 51

Đáp: Tán tụng Thiên Chúa là Đấng cứu độ tôi.

Xướng 1: Đường lối Thiên Chúa quả là hoàn thiện, lời Chúa hứa được chứng nghiệm tỏ tường. Chính Người là khiên che thuẫn đỡ cho những ai ẩn náu bên Người.

2. Đức Chúa vạn vạn tuế! Chúc tụng Người là núi đá cho tôi trú ẩn. Tôn vinh Thiên Chúa là Đấng cứu độ tôi.

3. Chúa ban nhiều chiến thắng lớn lao, cho Đức Vua chính Người đã lập. Chúa hằng ưu ái Đấng Người đã xức dầu tấn phong, là Đa-vít cùng dòng dõi đến muôn đời.

Phúc Âm - Mc 6:14-29

Ông Gioan Tầy Giả bị trảm quyết

Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Đó là ông Gioan Tẩy Giả từ cõi chết trổi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ.” Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a.” Kẻ khác nữa lại nói: “Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ.” Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: “Ông Gioan, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!”

Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông Gioan và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê, mà ông Gioan lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!” Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông Gioan và muốn giết ông, nhưng không được. Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gioan là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.

Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thiết đãi bá quan văn võ và các thên hào miền Ga-li-lê. Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con.” Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.” Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ cô nói: “Đầu Gioan Tẩy Giả.” Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gioan Tẩy Giả, đặt trên mâm.” Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gioan tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.